Chợ phiên Mèo Vạc: Nét đẹp văn hóa vùng cao Hà Giang

LNV - Ra đường rất sớm khi trời còn tối, trong hơi lạnh man mát, chảng vảng sương sớm của miền núi, người dân đến chợ khi mà còn chưa nhìn rõ mặt nhau. Ấy vậy chỉ khi ánh sáng le lói thì cả khu chợ như bừng tỉnh qua một đêm ngủ yên tĩnh đến tĩnh mịch. Khu chợ rộng mênh mông giờ đã kín người mua, người bán, náo nhiệt với nhiều sắc màu của áo quần, nhưng ấn tượng nhất vẫn là áo trắng và váy tất của các bà các chị.
Năm đó, ông bố vợ tôi còn minh mẫn và khoẻ mạnh, cứ hai năm hai vụ lại ra Hà Nội thăm con cháu. Chả là, theo sự phân công của Đảng, cụ ông vào Đà Lạt công tác và sinh sống ở đó từ năm 1977 khi nước nhà mới thống nhất hai miền, cụ làm đến chức thị trưởng thành phố Đà Lạt, nên vùng cao nguyên Nam Trung bộ cụ đã rất quen thuộc. Năm nay, vì lý do đặc biệt nên chỉ có cụ ông mong muốn con rể đưa lên vùng núi phía bắc tham quan. Tôi chọn tỉnh Hà Giang để cụ được chiêm ngưỡng: cao nguyên đá Đồng Văn, cột cờ Lũng Cú, nhà của Vua Mèo (họ Vương). Kí sự này tôi dành những trang viết để miêu tả phiên chợ của các dân tộc thiểu số vùng cao miền núi phía Bắc, đó là phiên chợ Mèo Vạc. Chợ phiên ở Mèo Vạc mỗi tuần chỉ họp duy nhất một lần vào sáng chủ nhật. Điều đặc biệt phiên chợ họp rất sớm cho nên mới sáng tinh mơ, mấy anh chị bạn đã đến khách sạn nơi chúng tôi nghỉ để đánh thức chúng tôi dậy. Các chị cho biết vì tuần có một lần nên bà con các xã trong huyện và các huyện lân cận cũng đến chợ. Vì nhà xa, người dân đi chợ rất sớm, có người đi từ 1 hay 2 giờ sáng, có người xa đến 10, 20 cây số. Chính vì đi sớm như vậy, nên từ 4h sáng, các ngả đường đến chợ đã nghe thấy tiếng xe cộ đi lại, tiếng nói cười gọi nhau của tiếng dân tộc lanh lảnh, tiếng lục lạc được người dân làm bằng gỗ tạo ra tiếng kêu theo nhịp bước chân của những con gia súc như trâu bò... khiến cho chúng tôi không thể nằm yên chờ trời sáng mà cũng lục tục hò nhau dậy để đến chợ.


Tác giả Hà Kế Vinh (người bên tay trái). Ảnh: Hà Kế Vinh


Khi các anh chị bạn đến khách sạn là bố con tôi đã ăn mặc chỉnh tề để đến chợ. Ra đường rất sớm khi trời còn tối, trong hơi lạnh man mát, chảng vảng sương sớm của miền núi, người dân đến chợ khi mà còn chưa nhìn rõ mặt nhau. Ấy vậy chỉ khi ánh sáng le lói thì cả khu chợ như bừng tỉnh qua một đêm ngủ yên tĩnh đến tĩnh mịch. Khu chợ rộng mênh mông giờ đã kín người mua, người bán, náo nhiệt với nhiều sắc màu của áo quần, nhưng ấn tượng nhất vẫn là áo trắng và váy tất của các bà các chị.


Tác giả hòa mình vào cuộc sống bình dị tại chợ phiên Mèo Vạc, nơi vùng cao Hà Giang.(Ảnh: Hà Kế Vinh)


(Ảnh: Hà Kế Vinh)


Chúng tôi ghé vào quán ăn phở, quán này được giới thiệu là đông và ngon nhất Mèo Vạc. Nhưng lúc này trời vẫn tối lắm, quán phở chỉ duy nhất với một bóng đèn điện thắp sáng màu vàng le lói vì không đủ sáng nên chúng tôi phải căng mắt ra để nhìn, không nhìn rõ mặt người, bước vào quán là con chó mực(màu đen) nằm phủ phục ngay trước cửa của quán phở, nhưng hình như nó đã quen với khách hàng nên không buồn ngóc đầu dậy, mà mắt chỉ mở ti hí. Ông chủ nhà hàng nói tiếng kinh chưa sõi mời chúng tôi vào ăn phở. Riêng tôi nhìn thấy con chó trong quán phở đã sợ với nhiều lý do khác nhau nên tìm đến một hàng khác thưởng thức bánh cuốn Mèo Vạc. Thôi thì ăn cho đỡ nhớ ăn quà buổi sáng, chứ thật ra mới gần 5 giờ thì cũng chưa muốn ăn. Ngồi trong quán đã nghe thấy tiếng nói cười của đồng bào các dân tộc nơi đây nghe rộn ràng như ngày hội, rồi tiếng lợn kêu eng éc, ụn ịn, tiếng trâu nghé ọ, tiếng ngựa hí vang cả một góc đường phố xen lẫn tiếng gà kêu quàng quạc. Chúng tôi bắt đầu ra chợ. Chao ơi cả một ngã ba phố chợ nơi bày bán trâu, bò, lợn gà đã nhiều, nhưng xa xa vẫn thấy người dân dắt súc vật đang đến chợ, phân của những con súc vật này phóng uế bừa bãi, một mùi nồng nặc rất đặc chưng làm chúng tôi phải nheo mũi. Nhưng vì quá tò mò nên cái mùi đó cũng không ngăn cản được bước chân của chúng tôi để xem người bán người mua trâu, bò, lợn, gà như thế nào…nào thì đàn ông họ cắp nách lợn màu đen khoảng 7 đến 10 kg, các bà, các chị cắp con gà vào nách cái đầu gà ở phía sau, họ đều mặc với trang phục của dân tộc họ, đẹp nhất là các chị váy mền mại tạo nhiều nếp dọc, chân đi tất cao đến quá đầu gối, áo trắng và đầu đội khăn. Tôi hỏi một chị, nhà chị cách chợ bao nhiêu cây số, 15 km à, chúng cháu phải đi từ 2 giờ sáng, rồi gần đến chợ, chúng cháu thay váy áo và đi tất vào mới đẹp và sạch sẽ được như thế này. Thế cháu đi bán gì, chúng cháu không bán cái gì mà chỉ đi chơi chợ thôi. Chị đi cùng chúng tôi cho chúng tôi biết, chợ không những giao thương hàng hoá mà chợ còn là một ngày hội nữa, các chàng trai, cô gái đến chợ cũng là để tìm bạn tình, nhiều người đi chợ nên vợ nên chồng đấy anh ạ. Do vậy, họ rất háo hức chờ đến phiên chợ, người dân khắp nơi mang theo những con vật hay hàng hoá khác đem bán để lấy tiền mua thức ăn, đồ dùng sinh hoạt, quần áo mới, tìm bạn để giao duyên, họ không vội vàng, tất bật như chợ quê miền xuôi. Họ không giao bán, nếu ai hỏi thì trả lời, thuận mua vừa bán chứ không có kì kèo, thêm bớt. Chúng tôi gặp một chị cắp nách một con gà mái, để phần mồng con gà ra phía trước, tôi hỏi bao nhiêu tiền, chị nói 100 ngàn, trả nhiều hơn không bán, ít hơn cũng không, bán được là chồng lấy 20 ngàn uống rượu.


(Ảnh: Hà Kế Vinh)


Cảnh ngồi uống rượu cùng nhau trò chuyện của những người dân tại một phiên chợ Mèo Vạc. (Ảnh: VOV)


Nơi bán trâu, bò, lợn... thì đặc trưng hơn, ngoài cái mũi được ngửi mùi phân, chúng tôi còn được nghe tiếng mõ rung lên từ những chiếc lắc được đeo vào cổ của những con trâu, bò. Người mua về thịt, người mua về để làm sức kéo, chúng tôi quan sát cách người ta chọn một con trâu tốt để về làm sức kéo, hoặc về làm giống cho tái tạo đàn trâu. Tò mò, tôi hỏi một ông ở dưới xuôi lên đây đang chọn trâu mua. Chào ông, thế nào là con trâu đạt yêu cầu. Ông cười có vẻ đắc ý, các chú dân phố phường nên không biết được đâu, tôi làm nghề mua trâu bò để về quê bán lại cho người cần. Nếu là trâu bò để lấy thịt thì dễ thôi, nhưng chọn những con trâu tốt thì cần phải có kinh nghiệm, con trâu có ngoại hình cân đối, khối lượng lớn, trông vạm vỡ, khoẻ mạnh; đầu và cổ to, rắn chắc; vai rộng; bụng thon gọn, mông rộng; bốn chân to, khoẻ; móng chân khít. Bộ phận sinh dục cân đối. Các tiêu chuẩn chọn như trên là kinh nghiệm thực tiễn nhiều năm nay của tôi đấy. Được tận mắt chứng kiến xem người mua, người bán những con trâu, bò, lợn gà cắp nách, đó cũng là một trải nghiệm thú vị khi đến với chợ phiên Mèo Vạc này. Lang thang ngắm nghía mọi người và hàng hoá, chúng tôi đến khu bán rượu ngô, mà theo tôi là rất đặc sắc vì không những rượu làm từ hạt ngô được trồng ở giữa khe của những tảng đá có những vạt đất trên cao nguyên đá này, mà thú vị hơn của người bán và người mua, đến cách nếm rượu của người mua để chọn cho mình rượu nào vừa khẩu vị. Chúng tôi càng ngạc nhiên hơn, bởi chỉ có các chị, các bà dân tộc đi bán, họ xếp hai hàng dài, nào can to, can nhỏ, để một lối đi ở giữa, mà người đi mua chỉ có đàn ông, người nhỏ thó, thấp bé nhẹ cân, quần áo một màu xanh đen rộng lắm, cái đũng quần đến đầu gối. Tôi nhớ, quần loe cái mốt mấy thập niên về trước được người dân Sài Gòn mặc còn gọi quần này bằng "cụ", đầu đội mũ cũng màu xanh đen như cái nồi úp lên đầu. Tôi để ý theo dõi họ mua bán như thế nào, người mua rượu được nếm thử, nếm thoải mát mà mặt người bán vẫn không thay đổi, họ giót ra một cái bát nhỏ một ít rượu, người đàn ông cầm bát ngửa mặt lên trời, ực một hớp, mắt lim dim, chớp chớp mắt liên hồi, mồn chụm lại, vẩu ra kêu chẹp chẹp, cứ thế họ đi hết người bán rượu này đến người bán rượu khác, cuối cùng họ cũng mua được một chai, nhưng lúc này người đàn ông đó đã chếnh choáng say. Tôi cảm nhận được mùi rượu thơm lừng, và chính mùi thơm đó tôi cũng nếm thử rồi tôi cũng mua mấy chai góp vui vào cái quán được dựng sơ sài có đến khoảng 7, 8 thanh niên đang uống, họ uống suông không có thức nhắm, chúng tôi cũng làm vài bát thử xem sao. Ngon, nồng độ nhẹ, êm dịu nhưng say. Hòa mình vào chợ phiên Mèo Vạc. Chả cần quen thân hay không nhưng mua bán xong mời nhau chén rượu, vậy là thành bạn rồi.

Tìm hiểu thì được biết rượu ở đây là rượu ngô do đồng bào Mông tự cất theo kinh nghiệm thủ công. Rượu có mùi thơm đặc trưng, nồng độ vừa phải, không quá nặng cũng không quá nhạt, uống thấy êm dịu, không đau đầu, mệt người, giá thì từ 20 đến 25 ngàn một lít. Họ đựng vào các can màu trắng 5 lít hoặc 10 đến 10 lít. Nếu như khu bán ra súc phải nheo mũi, nhiều khi phải lấy bàn tay che vào mũi, thì đến nơi bán rượu lại được ngửi mùi thơm của rượu, được nhìn thấy cái bộ mặt nhỏ thó, hiền lành, quần áo rộng thùng thình như ngoại cỡ, chân nọ đá chân kia, miệng lắp bắp vì rượu, đã cho chúng tôi thấy cuộc sống này trở nên vi diệu thế nào. Tôi hỏi một chị bán rượu, chị người dân tộc nào? với giọng nghe lơ lớ, dân tộc Mông. Rượu này mua ở đâu đem bán? Ơ nhà tự nấu chứ. Rồi anh chị bạn đi cùng tôi cho biết: Rượu được sản xuất theo cổ truyền dân tộc Mông tại xóm Ha Ía, xã Cán Chu Phìn, huyện Mèo Vạc. Rượu ngô từ lâu đã là đặc sản của đồng bào dân tộc các huyện vùng Cao nguyên đá tỉnh Hà Giang. Rượu ngô mang nhiều giá trị về văn hóa, thổ nhưỡng, là thức uống bản địa phổ biến của đồng bào. Nấu rượu ngô đã trở thành thú vui và là nét văn hóa đậm màu bản sắc của đồng bào dân tộc nơi đây. Để có một vò rượu thơm ngon, người Mông há Ía nấu rượu bằng chõ gỗ, hạt ngô được ủ với những quả men được làm từ các cây lá, khi nấu bằng củi và nước đã được lấy từ một hang nước trong núi trong vắt và mát lạnh. Ở đây hầu như quanh năm khô hạn, người dân vất vả với từng hốc đá tai mèo, để gieo những hạt ngô giống, nhưng ông trời không phụ với nỗi nhọc nhằn, sự chịu thương chịu khó của đồng bào nơi đây. Những nương ngô xanh tốt và năng suất thu hoạch cao. Theo giới thiệu của mọi người thì nấu rượu ngô rất cầu kỳ, họ lấy nước và củi cách bản vài ba cây số, họ nấu chín ngô, ủ men lá, một loại men ít độc tố, rồi chưng cất theo kinh nghiệm thủ công mới cho ra những giọt rượu thơm ngon, đậm đà. Rượu có hương thơm dịu, vị nồng. Người Mông, hầu như nhà nào cũng nấu rượu ngô, rượu được cho vào chum to, rượu để càng lâu càng tốt mới hết độc tố, họ vừa đem bán lấy tiền mua quần áo, dụng cụ gia đình và thực phẩm và cũng vừa để dùng và đãi khách quý mỗi khi khách đến nhà.

Chúng tôi tiếp tục vào các dãy hàng khác, gặp ngay một anh dân tộc đang đun và bán thắng cố, một chảo rất to, củi lửa luôn cháy đỏ rực, chảo sôi sùng sục, xung quanh chảo có khoảng 5 người đàn ông, mỗi người một chậu nhựa loại nhỏ, một cái muôi bằng gỗ. Người có tiền thì mua cả nước và cả cái, người ít tiền thì chỉ mua nước thôi, họ đem mèn mén làm từ ngô ra để trên mặt đất được lát gạch nhưng xung quanh vẫn nhiều xương của gia súc được vứt vương vãi từ phiên chợ trước, tôi để ý họ ăn thế nào, trước hết họ cho một muỗng mèn mén vào miệng, xong họ múc một muỗng nước để cho trôi mèn mém , thêm miếng thắng cố và tợp một ngụm rượu, cứ thế khi ăn xong là họ say bí tỷ, có người lăn quay ra nằm không cựa quậy, còn lại chân đi lảo đảo ra gốc cây là nằm còng queo tại đó. Xế trưa khi ông mặt trời đứng bóng là các bà vợ cũng bán mua xong những thứ cần thiết, và một nhiệm vụ rất độc đáo mà tôi chưa gặp ở nơi nào miền xuôi hay các đô thị có được, họ đi tìm chồng của họ, anh chồng cầm đuôi con ngựa, trên lưng ngựa chị để lỉnh kỉnh nào gạo, muối, rau...và chị dắt đi, anh chồng đầu vẫn ngẹo sang một bên tay bám chặt vào đuôi ngựa lảo đảo bước theo. Đôi khi say quá chị để ông chồng nằm khèo ở gốc cây rồi lấy nước lau mặt và quạt mát cho chồng đến khi tỉnh rượu mới về. Thậm chí cho chồng nằm vắt vẻo trên lưng ngựa. Tuy nhiên, bên cạnh những người đàn ông uống rượu và ăn thắng cố một mình. Tôi cũng thấy có gia đình quây quần bên nhau sau khi vợ đã bán và mua được sản phẩm cần thiết thì cả gia đình quây quần bên chiếc bàn với bát thắng cố nghi ngút khói, với tiếng " keng" chạm bát rượu và tiếng nói cười mãm nguyện. Hình ảnh những đôi vợ chồng cụng nhau chén rượu, húp sụp bát thắng cố và nở nụ cười hạnh phúc nhìn nhau là tôi thấy thật sự là tuyệt vời. Hạnh phúc đôi khi chỉ cần có thế thôi là đủ. Họ sống thật đơn giản, mộc mạc và chân tình. Phiên chợ, những chàng trai, cô gái gặp nhau, quây quần bên chiếc bàn đơn sơ, với những bát rượu ngô không thức nhắm. Với bao câu chuyện, họ hỏi thăm nhau đủ thứ về cuộc sống, về mùa màng, về con cái, với những cặp mắt nhìn nhau đắm đuối của các chàng trai, cô gái đến tuổi trăng tròn, với những tiếng cười mãn nguyện mà trong lòng tôi xốn xang của một thời trai trẻ.

Nói đến món mèn mén, tôi nói với anh bạn là muốn ăn xem ngon đến mức độ nào. Anh bạn điện thoại ngay về nhà hàng đề nghị bữa chiều tối nay phải có món mèn mén đấy nhé, mà đãi khách Hà Nội lên nên nhà hàng phải đồ làm hai lần chứ một lần là các bác không ăn được đâu. Chiều tối hôm đó ở một nhà hàng phải nói là sang trọng, các món ăn dân tộc được dọn đặt lên mâm trong đó có món mèn mén nấu từ ngô vàng ươm. Một phen nhớ đời khi tôi múc một thìa mèn mén đưa vào miệng, nó rất khó nuốt, đáng lẽ phải húp một chút nước xong mới ăn và khi mèn mén đã vào miệng lại húp nước thì mới trôi. Thế nhưng tôi không làm như thế, mà là lần đầu tiên được ăn nên nghẹn phải nói trắng mắt ra, nghẹt thở, tức ngực. Trong đời có ai bị nghẹn khoai lang chưa, món này còn nghẹn gấp nhiều lần, rồi tôi húp liên tục mấy bát nước canh thập cẩm ngon, ngọt nên rồi cũng qua, tôi phải ra ngoài ưỡn ngực và đấm vào ngực thùm thụp cho đỡ tức ngực. Đấy là món ăn để đời đấy. Thực ra người dân tộc sống chủ yếu bằng ngô, mà ngô thì rất ngon và bổ, họ ăn như mình ăn cơm hàng ngày, còn tôi lần đầu tiên trong cuộc đời, đấy cũng là một trải nghiệm thú vị. Đã đi chợ thì cũng phải khám phá cho hết văn hoá phiên chợ vùng cao này chứ. Các món quà ăn ở đây cũng đủ loại, phải kể đến nướng bánh ngô tại chỗ, bánh ngô màu trắng đục thơm ngon. Quán hàng phở thì trong chợ cũng có, ngay cổng chợ cũng có, vài ba quán. Trong chợ còn có mái che chứ cổng chợ thì không, họ kê mấy cái bàn bằng gỗ đã cũ, khoảng vài chục bát tô miệng rộng được người chủ quán cho bún phở ra bát, rồi miếng thịt lợn, dồi lợn,... được xếp lên trên, ai mua họ chỉ cần múc nước dùng tại một cái chảo đun nóng, nhưng làm gì nó sôi sùng sục như quán phở Hà Nôi, cũng chỉ khoảng 80 độ, đổ vào bát là có ngay một tô phở. Nhưng tôi vẫn dùng mình nhất là hàng cháo lòng, tiết canh. Tiết lợn được đựng đầy vào hai thùng bằng tôn đã ngả màu, thịt lợn họ băm nhỏ trộn gia vị để một chậu. Lúc tôi đến có hai người đàn ông dân tộc chắc cũng ngoài 40 tuổi, bà bán hàng múc một muỗng thịt đã băm sẵn cho vào bát như bát đựng phở, rồi múc mấy muỗng tiết đổ vào bát có thịt, họ ăn và húp tiết, tiết đỏ au quanh miệng, tôi nhìn thấy rất ngạc nhiên. Họ ăn tiết canh không giống như tiết canh ở miền xuôi là phải đông đặc, khi ăn vắt chanh rồi lấy thìa múc từng miếng. Tôi hỏi, các anh ăn có ngon không? Ái chà chà, ngon lắm, đặc sản đấy, họ uống rượu nhiều lắm. Tôi nói đùa với ông bố vợ: chắc cái con "virus liên cầu khuẩn" nó say rượu nên cũng chả làm gì được mấy bác dân tộc này. Cụ cười khà khà vẻ thích thú.

Đang cảm thấy sợ vì bát tiết canh thì chúng tôi nhìn thấy một chị ăn mặc như người dân tộc Mông, dáng cao, da trắng ngần, mặt đẹp như búp bê. Trên vai gùi một giỏ làm bằng tre đan, gọi là giỏ chứ nó to lắm, chị đặt cái giỏ to xuống, chúng tôi đến cũng có lý do là ngắm và tán tỉnh người đẹp chút cho vui. Chị nhìn thấy tôi, tôi chưa kịp chào thì chị liếc mắt mỉn cười, em chào các anh chị ạ, giọng chị trong trẻo, tròn vành rõ chữ chứ không lơ lớ như các chị người dân tộc. Tôi cất giọng, chào người đẹp, người đẹp dân tộc gì? Em dân tộc kinh ạ, Ơ các anh chị thấy em ăn mặc kiểu này nên các chị các anh lầm tưởng rồi. Mà chị mặc váy, áo màu trắng nên chị đã trắng lại càng trắng hơn, chị xinh đẹp thật. Chị bán cái gì vậy? em bán xôi ngũ sắc ạ, rồi chị mở nắp cái giỏ ra, lật tấm vải và lá như lá chuối, mùi thơm nức, khói bốc lên ngùn ngụt, nóng hôi hổi. Xôi nấu bằng gạo nương và màu bằng lá cây được người dân tộc triết xuất ra, hạt xôi to mọng, xanh, đỏ, trắng, vàng... đủ 5 màu gọi là xôi ngũ sắc. Chị vừa gói vừa nói chuyện, em là gái Tuyên Quang đấy các anh chị ạ, lấy chồng là bộ đội, anh quê Yên Bái là sỹ quan ban chỉ huy quân sự huyện, em làm giáo viên dạy cấp 1, ngày nghỉ em bán xôi làm thêm tăng thu nhập. Chị đẹp, tôi lại nhớ đến câu: Chè Thái, gái Tuyên (Tuyên Quang), rồi chả biết chị nói chuyện cuốn hút thế nào mà chúng tôi mua đến 20 gói xôi. Các cụ nói chẳng sai: chết về gái đẹp mà. Tạm biệt chị, ai cũng trầm trồ khen chị vừa đẹp lại có duyên và nói năng lưu loát. Riêng tôi cho đến tận bây giờ vẫn nhớ đôi mắt chị long lanh, ươn ướt liếc chúng tôi khi mới gặp, nếu chàng trai nào chưa có vợ chắc là "tình yêu sét đánh". Lạc vào khu bán quần áo, nhất là những bộ váy rực rỡ sắc màu dành cho người Mông mới thấy phấn chấn. Trang phục của người Mông sặc sỡ nhất là chân váy. Bình thường một chân váy của phụ nữ Mông nếu làm bằng tay chắc cả năm mới xong nên giờ đây hàng bán sẵn rất phổ biến nên phụ nữ cũng trưng diện hơn. Nhìn chị em ướm ướm, thử thử trang phục mà cũng thấy vui lây. Chúng tôi rất thích thú khi bước chân vào khu vực bán trang phục, phụ nữ đến chợ mặc rất đẹp. Mỗi người một màu sắc tạo nên một không gian chợ phiên rực rỡ sắc màu, họ e thẹn cúi đầu bẽn lẽn quay mặt đi. Đôi má ứng hồng rất duyên của người thiếu nữ nơi đây. Những bộ trang phục của người phụ nữ ở vùng cao núi đá cũng đã thấy cả một thế giới đượm sắc hương. Hoà mình vào chợ phiên Mèo Vạc, chúng tôi thật sự phấn chấn về văn hoá chợ phiên ở đây, người dân bản địa nơi đây thể hiện tính chân chất, thật thà đến ngây ngô, nhiệt tình và ít nói, chúng tôi cảm thấy cuộc sống này ở đâu cũng rất vi diệu. Ông bố vợ tôi nói: nếu còn sức khoẻ thì nên đi, đi đến thật nhiều nơi để cảm nhận cuộc sống thật phong phú này, khi già yếu không đi được nữa thì kể lại cho mọi người nghe hoặc viết lại những kỉ niệm đó để những người chưa có điều kiện đến biết được tổ quốc mình thật đẹp, tình người chan chứa với tấm lòng cởi mở, chân tình.

Nắng đã chếch đỉnh đầu, chắc hơn 12 giờ, lác đác có người đã rời chợ, chúng tôi tạm biệt chợ phiên, hẹn có dịp tôi sẽ đến lần nữa. Tôi hỏi anh lái xe, trên này có bài hát nào về Mèo Vạc không? Có anh ạ. Em mở đĩa ra anh nghe nhé: "Tôi về thăm Mèo Vạc một chiều đông, huyện xa xôi đứng đầu nơi biên cương...Đá trước, đá sau, rừng núi đá nuôi bao người khôn lớn, sống trên đá chết nằm trong đá..." nghe tiếng hát của ca sỹ cất lên mà trong tôi tâm trạng buồn vui lẫn lộn, tôi chỉ mong sao đời sống của các đồng bào dân tộc ngày một tốt lên, những nét đẹp văn hoá nơi đây được giữ gìn và phát triển. Tôi thầm nghĩ, nếu sau này có điều kiện và sức khoẻ, tôi sẽ lên chợ phiên một lần nữa. Tạm biệt Mèo Vạc thân yêu./.

Tản văn của Hà Kế Vinh

Tin liên quan

Tin mới hơn

Sôi động đêm đại nhạc hội Dạ Khúc Tháng Tư 2025: Viễn Nguyên

Sôi động đêm đại nhạc hội Dạ Khúc Tháng Tư 2025: Viễn Nguyên

LNV - Tối 24/4, đêm Đại nhạc hội Dạ Khúc Tháng Tư 2025 với chủ đề “Viễn Nguyên” chính thức diễn ra tại Hội trường lớn Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Đêm đại nhạc hội thu hút sự quan tâm của đông đảo sinh viên.
Đoàn kiều bào dâng hương tại Khu di tích Quốc gia đặc biệt Tân Trào

Đoàn kiều bào dâng hương tại Khu di tích Quốc gia đặc biệt Tân Trào

LNV - Đoàn kiều bào gồm 50 đại biểu từ hơn 20 quốc gia và vùng lãnh thổ, do Phó Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài Phạm Thị Kim Hoa dẫn đầu, đã có một số hoạt động tại Tuyên Quang.
Phát pháo cuối cùng trong ngày lịch sử 30.4

Phát pháo cuối cùng trong ngày lịch sử 30.4

LNV - Cựu chiến binh Đinh Vượng - thiếu tá, nguyên Trợ lý tuyên huấn của Lữ đoàn pháo Bông Lau anh hùng kể lại cho chúng tôi nghe về trận pháo kích cuối cùng vào sân bay Tân Sơn Nhất trong ngày toàn thắng 30/4/1975.
Bản hùng ca Ngày đại thắng mùa xuân

Bản hùng ca Ngày đại thắng mùa xuân

LNV - Tạp chí Làng nghề Việt Nam xin trân trọng gửi đến quý độc giả bài thơ "Bản hùng ca Ngày đại thắng mùa xuân" của tác giả Tiên Sa
Dũng sỹ trên đồi “thịt băm”

Dũng sỹ trên đồi “thịt băm”

LNV - Đại tá Đào Quang Đới, chạm ngưỡng 75, nhưng tác phong nhanh nhẹn, gương mặt tươi tắn, toát lên nét thanh tú của thời trai trẻ. Qua trò chuyện mới biết, gần 40 năm phục vụ quân đội, trong đó có 24 năm ông là lính Sư đoàn 324, từng tham gia chiến đấu trên đồi A Bia - trận đánh thay đổi cục diện chiến trường, làm rung chuyển Lầu Năm Góc. Đào Quang Đới 3 lần được tặng danh hiệu Dũng sĩ diệt Mỹ, 1 lần Chiến sỹ Quyết thắng, cùng nhiều Huân, Huy chương các loại...
Người giữ hồn Tây Nguyên

Người giữ hồn Tây Nguyên

LNV - “Người giữ hồn Tây Nguyên” là biệt danh nhiều người đặt cho ông Nguyễn Văn Hải, một nhà sưu tập cổ vật văn hoá vùng cao nguyên Nam Trung Bộ. Cuộc đời người đàn ông này gắn liền với những hành trình khám phá, đam mê tìm kiếm và lưu giữ nhiều bộ sưu tập mang đậm giá trị lịch sử vùng đất Tây Nguyên huyền bí.

Tin khác

Cơm nắm lá cọ ở làng cổ Phù Ninh

Cơm nắm lá cọ ở làng cổ Phù Ninh

LNV - Cây cọ đã trở thành một phần quan trọng trong văn hóa ẩm thực Phú Thọ. Món cơm nắm lá cọ cũng là một đặc sản nổi tiếng tại vùng đất này.
Thơ người Làng nghề

Thơ người Làng nghề

LNV - Tạp chí Làng nghề Việt Nam xin trân trọng gửi đến quý độc giả mốt số bài thơ nhân dịp ky niệm 50 năm giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước.
Bánh bột lọc - Biểu tượng ẩm thực của Cố đô

Bánh bột lọc - Biểu tượng ẩm thực của Cố đô

LNV - Ẩm thực Huế luôn thu hút du khách bởi những món ăn giản dị nhưng mang đến hương vị độc đáo. Trong số những đặc sản đó, bánh bột lọc Huế đứng đầu danh sách không chỉ bởi vẻ ngoại hình tinh tế mà còn bởi phần nhân tinh tế xuyên qua lớp bột mỏng. Để rồi sau mỗi chuyến thăm Huế, người người lại háo hức muốn tìm kiếm và mua bánh lọc Huế về làm quà như một nét đặc trưng không thể thiếu trong hành trình khám phá ẩm thực tại Cố đô.
Bình Định: Huyện Vân Canh thực hiện đồng bộ, hiệu quả chính sách xóa nhà tạm, nhà dột nát

Bình Định: Huyện Vân Canh thực hiện đồng bộ, hiệu quả chính sách xóa nhà tạm, nhà dột nát

Toàn huyện Vân Canh có 419 hộ gia đình xây dựng sửa chữa nhà ở. Đến nay, 100% hộ gia đình khởi công xây dựng, 230 nhà đã xây dựng hoàn thành. Mục tiêu đến cuối tháng 5/2025 sẽ hoàn thành việc xóa nhà tạm, nhà dột nát trên địa bàn huyện.
Hương vị đặc biệt - Hủ tiếu Mỹ Tho

Hương vị đặc biệt - Hủ tiếu Mỹ Tho

LNV - Hủ tiếu được xem là món ăn quen thuộc với người dân vùng Nam Bộ vì tỉnh nào cũng có, nhưng để trở thành đặc sản Tiền Giang vang danh khắp nơi thì hủ tiếu Mỹ Tho sở hữu riêng cho mình một hương vị đặc biệt. Sự đặc biệt ấy không chỉ ở từng sợi hủ tiếu mà hương vi của nồi nước lèo cũng là một ẩn số tại sao lại thơm và ngọt đến thế.
Phát huy bản chất tốt đẹp Bộ đội Cụ Hồ trong xây dựng cuộc sống

Phát huy bản chất tốt đẹp Bộ đội Cụ Hồ trong xây dựng cuộc sống

LNV - Ở vị trí nào, ông Lý Văn Quang- cựu chiến binh, thương binh hạng 3/4 ở xã Dân Quyền (huyện Tam Nông, Phú Thọ) cũng làm việc hết mình với tinh thần " Vì nhân dân phục vụ ", hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Ông luôn tự hào vì gia đình mình đã có công lao, hy sinh xương máu cùng với quân dân cả nước đem lại chiến thắng 30/04, giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước.
Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh tại thành phố Hồ Chí Minh

Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh tại thành phố Hồ Chí Minh

LNV - Trước kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam (30/4/1975 – 30/4/2025), “Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh” TP. Hồ Chí Minh đã thu hút lượng lớn du khách cả trong lẫn ngoài nước đến tham quan, tìm hiểu về lịch sử.
Hồi ức của Thượng tướng Nguyễn Huy Hiệu về ngày giải phóng miền Nam 30/4/1975

Hồi ức của Thượng tướng Nguyễn Huy Hiệu về ngày giải phóng miền Nam 30/4/1975

LNV - Nhân kỷ niệm 50 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2025), chúng tôi có dịp ghé thăm văn phòng làm việc của Thượng tướng, Viện sĩ, Tiến sĩ Nguyễn Huy Hiệu, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Thứ trưởng Bộ Quốc Phòng, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân. Cũng tại đây, chúng tôi được lắng nghe hồi ức của Thượng tướng về những ngày chiến đấu hào hùng.
Sống lại ký ức nơi “Đất thép thành đồng”

Sống lại ký ức nơi “Đất thép thành đồng”

LNV - Kỷ niệm 50 năm ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2025), bộ phim “Địa đạo: Mặt trời trong bóng tối” (đạo diễn Bùi Thạc Chuyên) ra đời như một lát cắt lịch sử nhắc về năm tháng chiến đấu hào hùng của quân dân vùng đất Củ Chi. Xây đắp từ những khung cảnh ngột ngạt dưới lòng đất, bộ phim đã cho thấy nhiều nỗi đau chưa được lắng nghe, có cả những cái tôi đau đớn chưa được vỗ về trên nền chiến tranh đầy khốc liệt.
Tình thơ người lính trong tâm hồn dũng sĩ diệt xe cơ giới Lê Sỹ Thái

Tình thơ người lính trong tâm hồn dũng sĩ diệt xe cơ giới Lê Sỹ Thái

LNV - Trong không khí lắng đọng giữa những ngày tháng Tư lịch sử, một buổi ra mắt thơ đặc biệt của Đại tá, thương binh Lê Sỹ Thái - người được Nhà nước phong danh hiệu “Dũng sĩ diệt xe cơ giới” năm 19 tuổi làm tôi nể, phục. Tập thơ “Lục bát tôi say” được tổ chức ra mắt và giới thiệu, tọa đàm tại Hội trường UBND phường Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy, Hà Nội trong buổi sáng ngày 19/4/2025 trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè, đồng đội, người thân và người yêu thơ.
Bảo tồn văn hoá truyền thống qua tác phẩm truyện tranh về làng nghề

Bảo tồn văn hoá truyền thống qua tác phẩm truyện tranh về làng nghề

LNV - Chào mừng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam 2025, Nhà xuất bản Kim Đồng tổ chức giao lưu ra mắt bộ sách "Vang danh nghề cổ, khám phá những làng nghề thủ công truyền thống của Việt Nam".
Phát triển du lịch cộng đồng gắn với bảo tồn nghề truyền thống ở bản Sưng

Phát triển du lịch cộng đồng gắn với bảo tồn nghề truyền thống ở bản Sưng

LNV - Cho đến hiện tại, bản Sưng, xã Cao Sơn (Đà Bắc) là bản người dân tộc Dao duy nhất trên địa bàn tỉnh phát triển mô hình du lịch cộng đồng (DLCĐ). Bên cạnh vẻ đẹp cảnh quan thiên nhiên hoang sơ, bản sắc văn hóa là điểm nhấn tạo sức hút cho điểm đến.
Lễ hội Tràng An - Hành trình về miền di sản linh thiêng

Lễ hội Tràng An - Hành trình về miền di sản linh thiêng

LNV - Không chỉ là sự kiện độc đáo, giúp ngành du lịch tỉnh Ninh Bình phát triển theo hướng bền vững, gắn kết giữa bảo tồn và khai thác di sản một cách có trách nhiệm, Lễ hội Tràng An còn góp phần quan trọng trong việc quảng bá hình ảnh, giá trị nổi bật toàn cầu về địa chất, địa mạo, thẩm mỹ, văn hóa của Di sản thế giới Quần thể danh thắng Tràng An - Di sản hỗn hợp duy nhất tại Việt Nam và khu vực Đông Nam Á tới đông đảo du khách trong nước, quốc tế.
Bình Định: Huyện Tây Sơn huy động nguồn lực xã hội hỗ trợ xóa nhà tạm, nhà dột nát

Bình Định: Huyện Tây Sơn huy động nguồn lực xã hội hỗ trợ xóa nhà tạm, nhà dột nát

LNV - Bên cạnh mức hỗ trợ chính sách 60 triệu đồng/hộ xây mới và 30 triệu đồng/hộ sửa chữa, huyện Tây Sơn vận động các doanh nghiệp, cơ quan, đơn vị trên địa bàn đóng góp hơn 4 tỷ đồng nhằm hỗ trợ bổ sung 10 triệu đồng/hộ sửa chữa và 20 triệu đồng/hộ xây dựng mới.
Lễ hội truyền thống hội làng Văn Giang - Nam Dương Di sản văn hóa phi vật thể Quốc Gia

Lễ hội truyền thống hội làng Văn Giang - Nam Dương Di sản văn hóa phi vật thể Quốc Gia

LNV - Sáng ngày 8/4/2025, tại di tích lịch sử văn hóa đình làng Văn Giang (thị trấn Đại Nghĩa, huyện Mỹ Đức, Thành phố Hà Nội), Huyện ủy - HĐND - UBND - UBMTTQVN hai huyện Mỹ Đức và Ứng Hòa long trọng tổ chức Lễ công bố Quyết định ghi danh “Lễ hội truyền thống hội làng Văn Giang - Nam Dương” thị trấn Đại Nghĩa, huyện Mỹ Đức và xã Thái Hòa, huyện Ứng Hòa, Thành phố Hà Nội vào danh mục Di sản văn hóa phi vật thể Quốc Gia và khai mạc Lễ hội truyền thông: Hội làng Văn Giang - Nam Dương
Xem thêm
Mới nhất Đọc nhiều
Bình Định và Gia Lai thống nhất việc sáp nhập đơn vị hành chính cấp tỉnh

Bình Định và Gia Lai thống nhất việc sáp nhập đơn vị hành chính cấp tỉnh

Hợp nhất 2 tỉnh Bình Định và Gia Lai sẽ phát huy hiệu lực, hiệu quả hoạt động cùng đoàn kết, thống nhất, tạo động lực mới, khí thế mới, sức mạnh mới đưa tỉnh Gia Lai mới phát triển nhanh, trở thành cực tăng trưởng mới của đất nước.
Công bố 50 tác phẩm văn học - nghệ thuật tiêu biểu của TP.HCM

Công bố 50 tác phẩm văn học - nghệ thuật tiêu biểu của TP.HCM

Sáng ngày 25/4, tại Nhà Văn hóa Thanh niên 1(số 04 Phạm Ngọc Thạch, Phường Bến Nghé, Quận 1), Sở Văn hóa - Thể thao TP. HCM đã tổ chức buổi họp báo công bố 50 tác phẩm văn học,...
Tổng Bí thư Tô Lâm: Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một

Tổng Bí thư Tô Lâm: Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một

LNV - Tạp chí Làng nghề Việt Nam trân trọng giới thiệu toàn văn bài viết của Tổng Bí thư Tô Lâm với tiêu đề: "Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một".
Tổng duyệt diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước

Tổng duyệt diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước

LNV - Sáng 27/4, tại đường Lê Duẩn, Quận 1, TPHCM đã diễn ra Chương trình tổng duyệt cấp Nhà nước diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025).
Tập đoàn SYRE đầu tư dự án Tổ hợp tái chế vải polyester 1 tỷ USD tại Bình Định

Tập đoàn SYRE đầu tư dự án Tổ hợp tái chế vải polyester 1 tỷ USD tại Bình Định

Tập đoàn SYRE (Thụy Điển) dự kiến đầu tư dự án Tổ hợp tái chế vải polyester tại Bình Định, có tổng vốn dự kiến khoảng 1 tỷ USD. Dự án đưa Việt Nam trở thành trung tâm toàn cầu đầu tiên về dệt may tuần hoàn, ứng dụng công nghệ cao theo tiêu chuẩn Hoa Kỳ và
Giao diện di động